Này cô gái, người ta nói chia tay rồi, còn cố níu giữ để được gì đây?
Tháng tư về rồi, nhưng miền bắc còn vương vấn chút se lạnh cuối xuân. Cái lạnh nhẹ nhàng thôi, nhưng đủ làm cảm xúc mỗi người lắng lại, đâu đây vương vấn những cảm xúc về một miền xa vắng. Em cũng vậy, cũng nhớ nhung da diết một người đã trở thành dĩ vãng!
Đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, cũng không nói chuyện với nhau? Chỉ hơn hai năm thôi mà, từ cái ngày anh nói chúng ta nên dừng lại. Em vốn cố chấp, cứng đầu, vì thế, anh nói chia tay em đồng ý. Đôi khi em cũng nghĩ lại nếu như em không đồng ý thì sẽ như thế nào? Xa nhau mấy nghìn cây số, em có thể đến hỏi anh tại sao lại như thế, rằng anh hãy suy nghĩ lại đi ư? Em không làm được, em cũng không rõ anh có muốn em níu kéo hay không, nhưng trong lòng em, thứ chẳng thuộc về mình em không muốn giành giật. Có người nói em nhu nhược, em nhận, nhưng em càng không phải kẻ vô duyên đeo bám người chẳng yêu thương mình nữa. Cứ là người xa lạ đi, rồi theo một cách nào đó, em sẽ lại tìm được niềm vui cho riêng mình - niềm vui không phải anh.
Chia tay rồi còn níu giữ được chăng? |
Thế nhưng thật vô lý, hai năm trôi qua em vẫn không thể quên được hình bóng ấy. Không biết bao nhiêu lần em muốn gọi nhắn tin, gọi điện cho anh, muốn được nghe giọng nói ấy, muốn được thấy khuôn mặt ấy. Nhưng không thể nào. Anh không dành cho em nữa rồi.
Bạn bè em thường trêu:"con cá mất là con cá to". Vì thế nên em không thể buông bỏ được chăng? Nhìn bạn bè lần lượt lấy chồng, sinh con, yên ấm gia đình, còn em cứ một mình một bóng xoay quanh công việc. Đôi khi em cũng chạnh lòng nghĩ rằng hay mình tìm bừa một người để yêu, để cưới. Nhưng như thế có phải thiệt thòi cho cả người ta, cho cả em hay không?
Tất cả là do anh đấy, anh chuẩn bị sẵn tinh thần để chia tay em mà không hỏi ý kiến của em, cũng không cho em thời gian chuẩn bị gì hết. Anh bảo em làm sao để buông bỏ mọi thứ được đây. Thật ngốc khi em cứ cố níu giữ những kỷ niệm đã cũ mòn cả kí ức...
Có thể bạn muốn đọc:
Tất cả là do anh đấy, anh chuẩn bị sẵn tinh thần để chia tay em mà không hỏi ý kiến của em, cũng không cho em thời gian chuẩn bị gì hết. Anh bảo em làm sao để buông bỏ mọi thứ được đây. Thật ngốc khi em cứ cố níu giữ những kỷ niệm đã cũ mòn cả kí ức...
Có thể bạn muốn đọc:
No comments:
Post a Comment