Tuesday, March 3, 2015

Viết cho mùa Valentine


Thời gian vụt qua sẽ mở ra âm thanh của trái tim đã đóng kín, giải phóng sự thâm sâu của trống vắng để người người bước vào không gian thấm đẫm sắc hương, cảm nhận được sự kỳ diệu của trái tim. Mong cho các đôi tình nhân sẽ mãi luôn bên nhau và hạnh phúc bên nhịp thở của mùa yêu đầu.


Trong vang vọng của mùa xuân là tiếng chạm khẽ vào lòng như một đoản khúc khi nhặt lại những ký ức tươi đẹp của mùa yêu đầu. Nhớ làn mây trắng nhẹ buông cùng cơn gió thoảng qua thổi tà áo biếc. Bước trong ánh mặt trời trong trẻo dịu dàng hắt xiên lên má ai hồng rực như đang trêu ghẹo để sự gặp gỡ ở nơi đây trở thành duyên phận. Chẳng biết từ bao giờ người người lạc vào trong mùa yêu đều đắm chìm trong cảnh sắc của mùa xuân, dù làn mưa bụi có thổi, dù cái lạnh tê tê cũng chẳng thể làm vơi đi những tình yêu nồng ấm và ngọt ngào.

Khi bước chân dừng lại ở điểm khởi đầu mới thì đều không thể quên được chính là những ký ức của quá khứ. Mùa cứ trôi và thời gian cũng không trở lại, có cố gắng mang một tâm hồn phẳng lặng đến cỡ nào cũng không thể không xao động bợi sự ý vị sâu xa của mùa để những người đánh mất ngày hôm qua tìm được ngày hôm nay và khiến người có được ngày hôm nay sẽ hướng về ngày mai. Dù ai đi hay ai ở lại thì đó giống như một câu chuyện như chưa từng được mở ra, cứ âm thầm đóng kín bằng một gam màu và một phong cách riêng biệt, bởi hòa trong ý vị của mùa là những yêu thương luôn tồn tại bên phiến lá thì mùa vẫn nâng gót người bước bên thềm của hạnh phúc.



Mùa về, đôi lần trong ký ức tìm cho riêng mình một sự mềm dịu tinh tế và cả sự dịu dàng của ngày hôm qua để những dây leo xanh thẫm của mùa xuân sẽ luôn nhắc về với một mùa sáng trong. Thứ ánh sáng mà chưa từng bị phai màu, cũng không bị những tình cảm vô cớ lấn quấn để có thể xuyên qua sự mênh mông của thời gian mà tìm lại bản thân chân thực của mình. Dường như tất cả đến rồi dời đi đều mong muốn tìm được những được mất của bản thân mình, thế nhưng giữa được và mất, giữa đến và đi đều có quá nhiều sợi dây rối ren khó lòng gỡ được. Đi vào trong những vướng mắc cũng sẽ kết thành một sợi dây tình cảm vô hình. Đi ra khỏi vướng mắc cũng sẽ trở thành sự kiếm tìm. Sự cố chấp kiếm tìm ấy sẽ bị rơi vào vòng xoáy của những chênh vênh hoang hoải và sẽ mang lại niềm đau trong vô thức của tâm hồn để những hoang lạnh vẫn còn.

Đôi khi đứng giữa ngã rẽ của sự kiếm tìm, nhìn về làn khói xanh mơ hồ ở phía xa thấy dấu chân đã bị phủ mờ. Vậy thôi, đôi lần trong hồi ức hãy tìm một góc tĩnh để mang những câu chuyện buồn vui của mình vào một góc khuất không bóng và sẽ giữ lại riêng một góc trời không ai. Bởi tất cả chỉ đơn giản để quên những thinh vắng cho nỗi nhớ hòa tan, rũ bỏ những hư hao đã lửng lơ giữa ánh dương mà le lói riêng một miền đầy hi vọng. Khi đã xuyên qua được sự mỏng mảnh của lòng người là sẽ đi tới sự thẳm sâu của tâm hồn, với tay là có thể chạm khẽ vào sự dịu dàng vì vậy tất cả sẽ gói ghém gửi vào chén sương trong vắt mà thong thả bước đến niềm hạnh phúc đong đầy.

Mùa lại về nơi đây người người lại tan chảy trong yêu thương và hạnh phúc sum vầy của niềm hạnh ngộ. Thời gian vụt qua sẽ mở ra âm thanh của trái tim đã đóng kín, giải phóng sự thâm sâu của trống vắng để người người bước vào không gian thấm đẫm sắc hương, cảm nhận được sự kỳ diệu của trái tim. Mong cho các đôi tình nhân sẽ mãi luôn bên nhau và hạnh phúc bên nhịp thở của mùa yêu đầu.

Dành tặng cho mùa Valentine!

No comments:

Post a Comment