Lại một ngày dài đằng đẵng. Vẫn cái thời tiết âm u, se lạnh của những ngày đầu tháng ba. Vẫn mưa rả rích từ sáng tới tận khuya. Cơn mưa phùn như không muốn ngừng lại, cứ thả vào mặt đất, vào lòng người từng hạt, từng hạt mưa li ti, bé xíu. Bé đến nỗi để rơi được xuống mặt đất chúng đã phải trải qua một quãng thời gian dài bồng bềnh, bay bay trong gió. Cảm giác như có ai đó đang đẩy chúng đi ngang qua mặt đất chứ không phải từ trên trời rơi xuống. Nhỏ bé, mong manh nhưng vẫn đủ để làm ướt hết những cành cây khẳng khiu, những chiếc lá vàng cuối cùng còn sót lại, ướt hết cả mặt đường, cả lòng người và thấm vào tận tâm can.
Những hạt mưa vẫn chậm chạp rơi. Cùng với cái thời tiết âm u, ảm đạm của bầu trời dường như làm mọi thứ trở nên chậm lại, thời gian trôi qua lâu hơn. Ngoài đường, những chiếc xe cũng như đang ì ạch lăn từng vòng quay tiến về phía trước. Tiếng máy xe cũng nhẹ nhàng hơn, từ tốn hơn, không ồn ã, dồn dập nhưng những ngày thường. Là tâm hồn nó đang chậm lại hay cuộc sống chậm lại như cái bản ngã vốn có của nó? Nó cảm nhận rõ hơn, cụ thể hơn mọi thứ xung quanh và cả những xúc cảm của nó nữa...
Thời gian cứ chầm chậm trôi. Cửa hàng vắng tanh không một bóng người. Chỉ có mình nó và đống hàng hóa vô tri, bất động. Ngồi im lặng, đưa mắt qua ô cửa kính nhìn ra ngoài đường. Thả hồn theo những hạt mưa li ti đang bồng bềnh trong gió. Lòng như tĩnh lại, lặng như mặt nước hồ thu không một gợn sóng. Cứ miên man, miên man mà trôi theo những hạt mưa ấy. Chẳng biết là đang nghĩ gì. Có những hình ảnh, có những âm thanh cứ lướt qua đầu nó. Vừa hư, vừa thực; vừa rõ ràng, vừa mờ ảo; vừa rất quen thuộc lại vừa rất mơ hồ. Tất cả như một mớ hỗn độn chợt ẩn, chợt hiện trong đầu của nó. Chẳng có một cái gì liên quan đến nhau cả nhưng lại rất êm đềm như nó vốn có. Như một dòng sông yên bình một cách lạ kỳ chảy qua cuộc đời. Có cái gì đó đượm buồn nhưng thật bình yên. Phải rồi, đó là những giây phút bình yên...
Nó vẫn vậy. Những lúc nó thấy bình yên nhất là những lúc nó ở một mình. Một mình một không gian, một mình một suy nghĩ, một mình trong thế giới riêng của nó. Những lúc như thế, nó có thể suy nghĩ một cách chín chắn hơn, rõ ràng hơn mọi thứ và những xúc cảm của nó cũng ùa về nhiều hơn... Nó lại viết, viết để những khoảnh khắc này không vuột mất theo những giọt mưa ngoài kia...
Những hạt mưa phùn bên khung cửa sổ |
Nó thích mưa, thích ngồi lặng im một mình ngắm những hạt mưa chảy dài bên cửa. Mưa luôn mang lại cho nó một cảm giác thật lạ: bình yên. Mưa có thể xoa dịu những nỗi đau, xóa mờ những gợn sóng hằn trong lòng nó, đưa nó về trạng thái cân bằng mỗi lúc nó thấy chông chênh. Mưa cũng gợi cho nó về những kỷ niệm, về gia đình và về những người mà nó yêu thương. Hôm nay cũng vậy. Cơn mưa phùn đầu xuân lại đưa nó về với những xúc cảm như thế.
Mải miết theo những suy nghĩ vu vơ, bất định, thế rồi luồng suy nghĩ trong đầu nó cũng trở nên rõ ràng, sắc nét. Một hình ảnh từ từ hiện ra chiếm lĩnh trọn vẹn không gian trong đầu nó. Một hình ảnh thật quen thuộc, thân thương. Nó lại tương tư. Nó lại nhớ về anh ấy. Nó bất giác nở một nụ cười thật khẽ. Hình ảnh ấy cũng nở một nụ cười đáp lại thật tự nhiên và ấm áp. Nhưng nó chợt thấy có một chút chua xót, cay cay trong lòng. Nhưng rồi những hạt mưa lại làm lòng nó bình lại. Nó biết nó phải làm gì. Cứ nhớ, cứ thương, nhưng đừng có cho người ta biết đấy nhé, đừng làm ảnh hưởng tới người ta, biết chưa?
Kìm nén những cảm xúc lại, nó bắt đầu hồi tưởng về những ngày tháng thủơ xưa, những ngày tháng ngọt ngào và hạnh phúc, ít nhất là đối với nó. Nó với anh ấy là bạn thân, cùng với một nhóm nữa. Chẳng biết từ bao giờ mà chúng nó đã trở nên thân thiết như vậy. Hình như cũng vào một ngày mưa từ hồi còn học đại học. Một ngày cả lớp liên hoan, 2 đứa cùng về vào giữa khuya. Một kỷ niệm khó quên và cũng là điểm bắt đầu cho một tình bạn vĩnh cửu. Để rồi từ đó một tình yêu cũng lớn dần lên.
Sao nhớ cái thủơ vô tư ấy quá. Thời gian thấm thoắt trôi đi, quãng đời sinh viên dần ngắn lại. Ngày ra trường, mỗi đứa một nơi, một công việc, một cuộc sống. Nhưng cái tình bạn gắn bó ấy thì vẫn không hề thay đổi. Vẫn quan tâm, vẫn hỏi han nhau nhưng không phải về chuyện học hành nữa mà là về công việc, về cuộc sống. Cái cách quan tâm cũng khác, đã lớn hơn, trưởng thành hơn. Những lần gặp nhau ít đi và những nhớ thương nhiều hơn.
Mưa phùn tháng ba mang theo cả những nỗi nhớ |
Đã có những cuộc trò chuyện chỉ có hai người, những cuộc hẹn hò chỉ có hai người. Anh ấy buồn, nó quan tâm và an ủi. Anh ấy tâm sự với nó, nó thấu hiểu và tìm mọi cách để nụ cười lại nở trên môi anh ấy. Quá tam ba bận, hai đứa đi ăn kem mà đều hết cả. Anh ấy học thêm, nó tận tình giúp đỡ. Nó đã thật sự cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Quãng thời gian đó là quãng thời gian vui nhất đối với nó. Nó ước quãng thời gian đó sẽ mãi không bao giờ trôi đi như thế, không bao giờ chỉ còn là ký ức như giờ đây.
Rồi một ngày, nó phải đi xa, không còn ở đất thủ đô, không còn gần người con trai ấy nữa.Tối hôm trước khi nó đi, anh ấy nhắn tin cho nó, anh ấy bảo sẽ nhớ nó. Nó đã hạnh phúc biết nhường nào. Nhưng có phải là nó đã ngộ nhận? Là nỗi nhớ của những người bạn chứ không phải của tình yêu? Ngày đó, nó với anh ấy vẫn là bạn...
Rời xa Hà Nội, rời xa lũ bạn thân, rời xa cả người con trai nó thầm yêu. Miền đất mới, nó thấy nhớ vô cùng. Nó chợt nhận ra, nó đã yêu, yêu người con trai ấy rất nhiều. Nhưng vẫn chưa một làn nó thổ lộ. Vẫn nhắn tin, vẫn chat qua Facebook. Càng ngày tình cảm của nó dành cho người con trai ấy càng lớn dần lên. Nó muốn quan tâm nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn nhưng kết quả lại là ít đi. Là anh ấy bận hay đang muốn lảng tránh nó?
Những lần trở lại Hà Nội nó ước ao được gặp anh ấy. Nó tìm mọi lý do để được gặp. Vẫn gặp, vẫn nói chuyện nhưng là cũng với cả lũ bạn thân nữa. Nó chưa đủ dũng cảm để thổ lộ tình cảm của mình. Tình yêu nó vẫn chôn chặt trong lòng. Nó gửi tình cảm của mình vào những món quà tự tay nó làm tặng cho a ấy. Bạn nó động viên nó, ủng hộ nó. Rồi một ngày, nó lấy hết can đảm, quyết tâm thổ lộ với người con trai nó yêu. Nó đã rất mong chờ, rất hi vọng vào một hạnh phúc tuyệt vời. Nhưng vẫn chỉ là hi vọng...
Nó đã đến sau một người, nó đã để người con trai nó yêu tuột khỏi tay mình. Anh ấy đã dành bờ vai cho một người con gái khác, đã dành vòng tay cho một ai đó không phải là nó.
Vùi mình trong im lặng, cái cách mà nó đối diện với những khó khăn. Nó đã trải qua những ngày tháng thật khó khăn. Không còn những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối, không còn những khung chát quan tâm. Nó lùi xa và giữ một khoảng cách nhất định. Bởi lẽ nó không muốn làm cho anh ấy khó xử, không muốn làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của người ta. Nó tự nhủ với lòng phải biết kìm nén những cảm xúc kia. Có thể một mình chịu đựng. Nó có thể mà.
Rồi những cơn mưa đông cũng xóa nhòa dần những nỗi đau trong lòng nó. Không còn được trực tiếp quan tâm nhưng nó vẫn âm thầm dõi theo từng bước đi của người con trai ấy. Nó chờ đợi từng dòng status, từng bình luận của anh ấy. Ít nhất như vậy nó cũng biết được rằng anh ấy đang ra sao, đang sống thế nào. Với nó thế là đủ. May mắn một điều, anh ấy vẫn coi nó là bạn, vẫn là bạn thân trong cái tình bạn vĩnh cửu của chúng nó. Nó nhận ra lòng nó đã bình yên hơn rất nhiều. Không còn dậy lên những cảm xúc dữ dội khi vào trang cá nhận của anh ấy. Có thế mỉm cười mỗi khi xem lại những bức ảnh, mỗi khi nhớ về anh ấy dẫu vẫn còn một nỗi buồn diệu vợi ở sâu thẳm con tim. Nó vẫn còn yêu, rất yêu và sẽ luôn là một bến bờ để người con trai ấy có thể sẻ chia, tâm sự, gửi gắm lòng mình.
"Hãy hạnh phúc bên người đó. Còn không hãy luôn nhớ rằng, có một người vẫn bước theo sau những bước chân của cậu, lúc nào cũng sẵn sàng để tâm sự, để sẻ chia với cậu. Yêu mãi cậu, người con trai đã đánh cắp trái tim của tớ!”
No comments:
Post a Comment