Vợ chân ngắn ơi!
Tuần trước anh mới đi nhậu nhẹt với mấy đứa bạn hồi đại học, toàn bạn thân cả mà bận rộn cả năm mới gặp nhau vài lần. Vợ biết không, khi thấy hình nền điện thoại anh là cái ảnh vợ ngố ngố mặc bộ đồ màu đỏ xinh xinh ấy, có thằng đã hét lên:"ối, vợ mày đây á"?
Cái
thằng ranh! Sao nó phải hét lên thế nhỉ? Anh nhìn lại cái ảnh, chỉ nhìn thôi anh lại cười sằng
sặc. Lần nào ngắm cái ảnh đó của vợ anh cũng thích mê lên ý. Rồi hắn vỗ bồm bộp
vào người anh. Hắn bảo: “Mày ngày xưa cả tá em "hot gơn" chân dài tới
nách theo đuổi, mà sao vợ mày chân ngắn thế?”.
Ờ
nhỉ! Công nhận hắn nói đúng vợ ạ. Ngắm đi ngắm lại anh thấy chân vợ ngắn thật…
Nhưng mà kì cục quá. Sao mà… sao mà anh yêu cực ý!
Anh
nhớ hồi chuẩn bị cưới, vợ cứ phụng phịu: “Sao mà anh cao thế, làm em đi cùng cứ
như cây nấm lùn di động. Chán chết đi được. Em có thấp lắm đâu, tại anh cao đấy
chứ”. Gớm, cái cô vợ của tôi, lúc nào cũng có cớ để quy cái xấu về anh. Nhưng
mà đùa chứ, mặt vợ khi ấy nũng nịu đáng yêu kinh lên được. Anh phải gật đầu thừa
nhận: “Quả có đúng. Nhìn đi, nhìn lại, đúng là tại anh cao bất thường chứ em
lùn chuẩn mực”. Thế là vợ cười tít mắt.
Thi
thoảng, kiểu như lúc thằng bạn anh nhắc lại quá khứ ấy, anh cũng có nghĩ ngợi
đôi chút. Anh nhớ về ngày xưa… cái hồi mà anh chỉ nháy mắt là mấy em dáng cao
như hoa khôi cứ gọi là thích mê. Ấy thế mà anh chỉ sướng âm ỉ vì thấy mấy cô
nàng ấy "đổ" rầm rầm chứ tuyệt nhiên về nhà chẳng nhớ nhung, chẳng
rung động gì sất. Thế là các nàng gọi anh là Sở Khanh, bởi vì anh cứ gieo vào
tim mấy nàng chân dài ấy một sự mơ mộng rằng “Anh ấy nhìn mình kiểu lạ lắm”
nhưng rồi sau đó anh cứ vô tâm hờ hững…
Có ai ngờ, anh “đổ” tới rầm một cái vào đúng hôm mà vợ diện váy màu bạc hà, tung tăng đi giữa đường phố nhộn nhịp ấy. Hình như vì vợ thấp hơn những cô nàng chân dài ấy nên vợ thành nổi bật. Hay là tại mấy cô kia cao quá, anh sợ rằng chẳng thể ôm họ vào lòng nên anh chọn vợ? Vợ thấp bé, chân ngắn, anh ôm một cái là trọn vòng tay. Cái cảm giác đó không chỉ vợ sướng đâu mà anh cũng thích cực. Vì thấy mình như là… vĩ đại lắm ấy!
Này, để anh nói cho vợ nghe. Vợ đừng ngại thừa nhận mình là chân ngắn. Bởi vì, dù vợ bước vào cuộc đời anh bằng đôi chân ngắn ấy nhưng vợ đã tạo ra một thế giới tâm hồn khác trong anh đấy. Vợ làm trái tim anh rung động bằng tình yêu thực sự chứ đâu phải bằng độ nuột của đôi chân… Vợ khiến anh muốn yêu hơn bao giờ hết bởi sự nhân hậu, điềm đạm và hiền ngoan của vợ. Chắc vì thế mà anh mê như điếu đổ luôn. Mà thế giới tâm hồn thì mới khác biệt, chứ còn chân dài thì cô nào chẳng dài kiểu giống nhau.
Vợ
chân ngắn nhưng anh nhớ khi anh thất bại trong dự án đầu tiên của cuộc đời, vợ
đã cho anh mượn bờ vai và nắm tay anh thật chặt. Vợ bảo: “Vì em chân ngắn, vì
em thấp bé nên với em, anh vẫn là người đàn ông vĩ đại nhất. Cố gắng lên anh”.
Đấy, nếu mà là một cô nàng chân dài khác thì lúc đó làm sao anh vẫn “cao to vĩ đại” trong lòng nàng ta được? Vợ chân ngắn nhưng vợ luôn nhỏ nhẹ trước những
sai lầm của anh. Vợ không nổi đóa lên và chê bai. Vợ từ tốn, và dạy cho anh
cách trở thành một người đàn ông thực thụ.
Mà
đúng là anh tốt số hơn người. Vợ chân ngắn nên sinh cho anh hai đứa con xinh xắn,
đáng yêu. Hôm vợ sinh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm vì vợ đã “mẹ tròn con
vuông”. Anh trộm nghĩ, may mà vợ mình chân ngắn, chứ mấy em chân dài nghe chừng
cái khoản sinh nở này… khó lắm.
Vợ
chân ngắn nhưng vợ vẫn dạy các con ngoan ngoãn. Vợ chân ngắn nhưng vợ luôn biết
làm nóng căn bếp, làm ấm căn phòng… Vợ chân có ngắn thật nhưng cửa nhà lúc nào
cũng tinh tươm, áo quần của anh lúc nào cũng phẳng lượt… Vợ chân ngắn nhưng…
tâm hồn vợ quá ư là rộng dài.
Anh
định giải thích cho tên bạn cũ của anh hiểu là tao yêu vợ chân ngắn vì… Nhưng
thôi, anh chả nói nữa vì kể ra thì… dài lắm. Hơi sức đó anh về để nịnh vợ chân
ngắn còn hơn. Hắn cố hỏi nữa thì anh bảo: “Vì có vợ chân ngắn như em nên anh mới
thấy mình thành người đàn ông vĩ đại”.
ST
No comments:
Post a Comment